Cẩm nang phụ nữ | Hàng thời trang 365

Người đóng góp cho blog

Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 13 tháng 4, 2015

Một đêm mưa tháng Tư

Có những khi tôi nghĩ mình hạnh phúc, nhưng hình như tôi chỉ đang tự huyễn hoặc bản thân…

Có những khi tôi nghĩ sẽ có ai đó thấu hiểu, đồng cảm với mình, nhưng hình như tôi chỉ đang ảo tưởng một điều vô lý…

Có những khi tôi nghĩ sẽ có ai đó yêu thương, có thể cùng tôi chia sẻ, nhưng hình như tôi vẫn chỉ có một mình chống chọi với cả thế giới tàn ác…

Ngoài trời mưa rả rích.

Dù tôi đang nghe bài hát êm ái về một đêm trời đầy sao, nhưng bầu trời của tôi bây giờ chẳng có lấy một ngôi sao.

Cũng chẳng hề gì, bầu trời đêm nay vẫn phủ một màu xanh xám ảm đạm, với đôi mắt nhìn thấu mọi góc tối tâm hồn tôi.

Tôi đã đợi cơn mưa này suốt mấy ngày qua, cuối cùng nó cũng đến – nhẹ nhàng và ngọt ngào.
Con người ta trong đời phải chờ bao đám mây đen, bao ngày u tối mới có một đêm mưa dịu dàng đến thế này?


Người ta đợi nắng, nhưng tôi chờ mưa.
Chỉ có mưa mới hiểu nỗi bi thương cô đơn bất tận của tôi… xóa mờ tất cả… xoa dịu tất cả…

Tự dưng tôi rất thèm đi chân trần chạy ào ra đón lấy cơn mưa đầu hạ.
Tôi muốn tắm mình trong làn nước mát lạnh, buốt giá thấu tim gan của mưa.
Tôi muốn khóc òa lên giữa màn đêm tĩnh mịch, nước mắt hòa trong làn mưa.
Tôi muốn cô đơn đứng giữa đêm mưa một mình nhìn ánh đèn đường hiu quạnh.

Có người hỏi tôi rằng: “Khi buồn tôi thường làm gì?
Tôi băn khoăn tự hỏi không tìm được câu trả lời bởi lúc nào thì tôi buồn nhỉ?
Chẳng phải là lúc nào tôi cũng buồn đấy sao?
Vậy nên… có lẽ khi buồn, tôi sống và hít thở không khí, tôi ăn và ngủ, tôi thở dài ngán ngẩm nhưng không rơi nước mắt.

Bỗng dưng tôi thèm được làm một điều gì đó điên rồ. Hình như lâu lắm rồi tôi không lang thang giữa trời đêm một mình…
Tôi buồn lắm, xin đừng cố tỏ ra vui vẻ trước mặt tôi để tôi vui lên, vô ích thôi… và vô tình xoáy sâu vào nỗi phiền muộn của tôi.

Liệu... có ai đó sẽ thấu hiểu tôi? Liệu... có ai đó sẽ cần tôi? Liệu... có ai đó sẽ…
Không lẽ tôi vẫn đang đợi chờ một cơn mưa khác?