Cẩm nang phụ nữ | Hàng thời trang 365

Người đóng góp cho blog

Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014

Lẫn khuất trong màn mưa

Thời gian cho em nhiều những suy nghĩ lặng thinh, như những câu trả lời mà lòng em vẫn còn chưa chấp nhận. Cả tuần nay em ngập tràn trong công việc và công việc, không còn thời gian để nghĩ đến bất cứ chuyện gì, kể cả nghĩ đến anh và chính bản thân em. Quên anh, quên hết tất cả thuộc về anh. Quên những con đường, những góc phố nơi ta đã qua. Quên cả những tháng năm, và những kỷ niệm. Quên, và quên…



Chợt, mưa… Mưa, cho em nhớ lại kỷ niệm xưa.

Sài Gòn mấy hôm nay mưa nhiều, nhiều hơn có thể của năm trước. Từng góc phố, con đường, từng hàng cây, cứ chiều về lại thấm đẫm vị mưa. Mưa, như gột rửa mọi bụi bặm của trần thế. Mưa, như cho lòng người tươi mát hơn sau những ngày nắng oi ả, gay gắt. Mưa nhạt nhòa, như đang nhạt dần hình ảnh của anh và của cả hai ta.



Mưa đêm nay cho em nhìn rõ hơn cảnh vật của hiện tại. Nhìn ánh đèn héo hắt dưới làn mưa, những con người, những sự vật như đang run lên bởi cái lạnh của gió lùa. Nào là ô tô, nào là tay ga hay xe đạp, dưới màn mưa đã chỉ còn trắng xóa màu nước phủ đầy. Chúng bị chủ nhân bỏ rơi để tìm vào nơi trú mưa ấm áp. Không biết có ngớ ngẩn không mà chạnh lòng, em lại cảm thương cho những sự vật không hồn. Nhưng biết đâu, ở một phần nào đó, chúng cũng có cảm xúc, có linh hồn và đang gồng mình chống chọi với bão tố mưa sa. Có phần nào đó giống tâm trạng em hiện nay, lúc vui, lúc buồn. Có những lúc không khác gì mùa xuân đang ngập tràn, lại có những khi lạnh mình tựa buốt giá đêm đông. Đời mà anh, dòng người mà anh, vẫn cứ xoay theo chiều kim đồng hồ, vẫn cứ mơ như giấc mơ của ngày xưa xa lắm ấy. Một chút hững hờ, một chút thương, một chút nhớ. Nhạt dần, tan dần vào dĩ vãng ngày mưa.



Mưa của ngày xưa là mưa khi em còn là cô nhóc sinh viên, khi anh cũng chỉ mới mon men bước vào giảng đường Đại học. Mưa của ngày xưa là mưa khi hai đứa chỉ mới vừa quen biết, khi tình yêu kia vẫn chưa mở ngõ, thoang thoảng trên tình bạn một chút thôi. Ngày mưa, khi anh vẫn chở em mặc cho trời trút nước, mặc cho thân người anh đã thấm đẫm màu mưa, mặc cho em đã bao lần lên muốn dừng lại và tìm nơi trú. Anh yêu em, anh đã ngốc đến bao nhiêu?

Mưa của ngày nay, khi hai ta không còn bên nhau. Mưa của ngày nay, khi em và anh hai người hai lối rẽ. Cũng không còn gì mà hối tiếc, cũng không còn gì mà trách móc với giận hờn. Chỉ là, thoảng một chút buồn khi mưa đến và kỷ niệm xưa ùa về. Dù gì thì hai chúng ta cũng đã bên nhau bao mùa mưa, nắng, cũng đã đong đầy bầu kí ức. Dẫu muốn quên cũng đâu dễ phai nhòa.



Dù rằng, mưa đang nhạt dần bóng hình anh. Dù rằng, mắt em như đã nhòa đẫm lệ. Dù rằng, sẽ mãi vẫn quên và sẽ hoài vẫn nhớ. Dù rằng, cảm xúc trong em vẫn cứ vơi đầy.

Thì em,...
Vẫn sẽ thích ngắm mưa và nhìn cảnh vật dưới màn mưa.
Vẫn sẽ đi một mình, dù mưa có làm ướt bờ vai và khiến mi em nhòa lệ.
Vẫn sẽ mãi không quên, bởi cố quên sẽ càng thêm nhớ.
Vẫn sẽ cứ nhớ anh và nhớ hoài kỷ niệm của ngày xưa...

Có một lúc nào đó, chợt dừng lại và chợt nghĩ về anh. Em vẫn tự hỏi lòng, “có phải chăng, vì quá dễ dàng đạt được nên anh hững hờ để tình ta tan?”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét