Cẩm nang phụ nữ | Hàng thời trang 365

Người đóng góp cho blog

Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014

Mưa Sài Gòn...

Vậy là nó đã cắp ba lô vào Sài Gòn được gần sáu năm. Ngày đó, khi vừa trúng tuyển vào một trường trong Sài Gòn, ba đưa nó đi, tìm nhà trọ và mua ít đồ dùng cho nó xong thì về. Nó cảm thấy lạc lõng giữa thành phố tấp nập và xa lạ này.



Về phòng trọ, nó lấy sách ra đọc. Sách là thứ dễ đem lại cảm giác bình yên cho nó nhất. Mỗi ngày trôi qua, nó đều tự nhắc nhở bản thân về mục đích khăn gói vào Sài Gòn. Từ nhỏ nó đã ôm ấp ước mơ trở thành một ông thầy dạy tin đứng trên bụt giảng và khao khát được đến vùng đất sôi động này. Qua những trang sách, lời kể từ người thân, nó từng hình dung về một Sài Gòn tráng lệ và đáng yêu.

Nó được sinh ra trong một vùng quê nghèo, quê nó làm gì có nhiều nhà cao tầng đến thế, làm gì có những ánh đèn nhiều hình dáng và màu sắc chớp chớp liên hồi từ chiều tối đến tờ mờ sáng hôm sau, làm gì có xe cộ đông đúc và sang trọng, cũng không có nhiều người ăn mặc đẹp và chỉnh tề như thế… Nhưng, giờ đây bước trên những con đường dài rộng, ngước nhìn lên những tòa nhà cao vút, nó lại thấy nhớ nhà, nhớ quê kinh khủng. Nó nhớ cảm giác khi được mẹ vừa nắm tay vừa soi đèn pin dắt qua những con đường hun hút tối. Nó thèm được chạy chân không trên mảnh sân đầy sỏi trước nhà. Nó mong mỗi ngày được nhìn thấy những người nông dân lam lũ vác cuốc lên rẫy. Nó thèm được đi lại một cách tự tin trên những con đường đất thênh thang mà không cần ngó trước dòm sau, đợi đến đèn đỏ mới được băng qua đường…



Tối nó gọi điện về nhà. Mẹ ngạc nhiên lắm, vì mới lúc sáng mẹ đã gọi cho nó. Nó than với mẹ về cái nắng nóng khó chịu của Sài Gòn. Mẹ hỏi: “Nắng Sài Gòn có chói chang bằng nắng ở quê mình không con?”. Nó xuống giọng: “Thực ra thì không bằng…”. Nó kể về cơn mưa xối xả đã làm ngập nhiều con đường, mẹ lại hỏi: “Mưa Sài Gòn có kéo dài như mưa ở quê không con?”. Mưa ở quê nó là mưa trắng trời trắng đất, có khi còn kèm theo những cơn lốc xoáy, những cơn gió thét gào dữ dội. Mẹ lại cười: “Vậy thì con của mẹ sẽ chịu được thôi. Mưa Sài Gòn, nhằm nhò gì”.

Cúp điện thoại, nó khóc òa. Đúng là mưa nắng Sài Gòn không đáng sợ bằng mưa nắng ở quê, nhưng cảm giác khác lạ lắm. Nó không ngại phải đội cái nắng oi. Sau mỗi cơn mưa chiều, nó có cảm giác hụt hẫng và trống vắng khi về đến nhà trọ. Nó không được ai nhắc nhở phải tắm thật nhanh, lau người thật khô rồi ăn chén cơm nóng hổi vừa mới nấu. Chỉ có mỗi mình nó cặm cụi cắm điện nấu cơm, luộc rau. Căn phòng trọ chật hẹp trở nên trống trải.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét